- 29/04/2025
- 112
- 27
- 28
Chương 36: Trốn
Nữ quỷ cứ như một con rắn độc ẩn núp để tiếp cận con mồi, cái cổ nhỏ run run vươn tới phía trước, ánh mắt lãnh đạm và tàn độc không ngừng đảo qua đảo lại nhìn từng người trong phòng.
"Tiểu… Tiểu…"
Trương Què nhận ra thân phận của nữ quỷ, lập tức bị dọa đến nỗi co quắp trên mặt đất, chỉ nữ quỷ đang treo người trên cửa, sợ hãi nói không nên lời.
Trần lão đại cũng giống vậy, bộ mặt khó tin cảm thấy kinh sợ, hiển nhiên ông ta không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
"Tiểu Lệ…"
Giọng nói khàn khàn được thốt ra trong cổ họng cứng rắn của Trần lão đại, cùng lúc đó, nữ quỷ chuyển nhìn về phía ông ta, trong ánh mắt âm lãnh đó tràn đầy sự căm thù.
Nhìn ra được điều đó, Trần lão đại rõ ràng là có một cảm giác vô cùng phức tạp với tiểu Lệ, có một số lời đồn của những người trong thôn rằng họ có mối quan hệ rất mập mờ. Nhưng không có lửa thì sao có khói, nói không chừng giữa Trần lão đại và tiểu Lệ thật sự có gì đó.
Chỉ là hiện tại không phải là thời điểm tốt, dù sao nữ quỷ kia đã sớm nghĩ xong mưu kế, vây bắt hết bọn họ ở đây. Thật sự nếu không nghĩ cách thoát thân, thì họ phải chờ đợi cái số mệnh bị nữ quỷ một mẻ bắt gọn.
"Tất cả là tại ông ta! Là ông ta sai chúng tôi đi giết Trần Xung, tôi bị ép buộc, oan có đầu nợ có chủ…"
"Trương Què!"
Ánh mắt của Trần lão đại xuất hiện tia ác độc nhìn Trương Què đang trốn ở góc tường, cắn răng nghiến lợi nói:
"Hôm nay nếu nó không giết mày, thì tao cũng sẽ giết mày!"
Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn quản ân oán giữa Trần lão đại và Trương Què, cố ý đụng đụng vào người Lãnh Nguyệt, sau đó hạ giọng hỏi nhỏ:
"Hình như mấy lá bùa anh dán trong phòng không có tác dụng gì cả, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Cũng không phải là không có tác dụng, nếu không nó đã sớm vào đây rồi."
Nghe vậy, Hạ Thiên Kỳ cố ý nhìn các lá bùa mà Lãnh Nguyệt đã dán trong phòng. Lại kinh ngạc phát hiện ra những phần lớn lá bùa kia đều đã không còn hoàn chỉnh nữa, nhìn cứ như bị động vật xé vụn ra vậy.
"Những lá bùa này chỉ có thể ngăn cản được một lúc, sau đó chúng ta vẫn phải đối mặt với nó."
Giọng Lãnh Nguyệt vang lên lần nữa.
“Tôi nhớ anh có nhiều bùa loại này lắm mà, ném ra tiếp đi, không chừng chúng ta sẽ có cách thoát thân.”
"Những lá bùa hộ thân này tạo ra rất khó, sao tôi có thể có nhiều như vậy."
"Vì sao anh…" Hạ Thiên Kỳ vốn muốn nói thứ đồ tốt như vậy sao không tạo ra nhiều một chút, nhưng lập tức cảm thấy mình nói chuyện hơi vớ vẩn, lại bận bịu đổi giọng nói:
"Đúng rồi, chúng ta có thể thử chạy ra cửa xem, dù sao lệ quỷ kia cũng chỉ canh giữ ở cửa sổ mà thôi."
"Nhất định phải có người ở lại thu hút nó mới được, nếu không nó hoàn toàn có thể ngăn cản chúng ta."
Nghe Lãnh Nguyệt nói nhất định phải có người ở lại thu hút nó, Hạ Thiên Kỳ chuyển sang nhìn hai người Trần lão đại và Trương Què. Hai người kia mới chính là người mà nữ quỷ căm hận, họ cũng chỉ là người biết chuyện.
Nên chỉ cần đoạt lấy quyền chạy trốn trước của Trương Què và Trần lão đại sau đó trốn trước, như vậy nhất định lệ quỷ sẽ không đuổi giết họ.
Cái việc lợi dụng người khác làm kẻ chết thay là hành vi có chút tàn nhẫn nhưng nếu là bọn người Trương Què và Trần lão đại, trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại không cảm thấy ác cảm tội lỗi, huống chi họ vốn là mục tiêu mà lệ quỷ muốn giết, cho dù hắn không sử dụng họ thì sớm muộn gì họ cũng sẽ bị quỷ vật giết.
Nghĩ đến cách có thể thoát thân, Hạ Thiên Kỳ hạ giọng nói nhỏ với Lãnh Nguyệt:
"Nếu có thể dựa vào những lá bùa này để rút lui là tốt nhất, còn như không được, vậy thì chờ chúng mất tác dụng. Khi nữ quỷ kia nhảy qua cửa sổ, chúng ta lập tức chạy đến chỗ cánh cửa, để bọn người Trương Què làm “con mồi” thu hút sự chú ý của lệ quỷ.
Nghe được không?"
"Nghe được không? Anh cũng phải trả lời một tiếng chứ”
"Ừm."
"Khốn khiếp."
Hạ Thiên Kỳ thật muốn một cú đạp tên đê tiện này ra khỏi tầm mắt của mình, tình huống trước mắt bọn họ rõ ràng rất nguy cấp vậy mà Lãnh Nguyệt lại không hề tỏ ra gấp gáp.
"Thật không biết nếu không có tôi ở đây, ai sẽ nghĩ ra những chuyện này cho anh."
Hạ Thiên Kỳ lầm bầm, lại quay sang hỏi Lãnh Nguyệt:
"Những lá bùa kia còn có thể ngăn cản nó được bao lâu?"
"Hai phút."
“Anh không thể giải trừ sớm hơn sao?”
"Không thể."
"Tốt há, hai phút thì cũng không thay đổi được gì nhiều."
"Anh muốn làm gì?"
"Đương nhiên là nghĩ cách thuyết phục nó, không lẽ còn có thể làm gì sao, chữa ngựa chết làm ngựa sống trước rồi tính tiếp đi."
Hạ Thiên Kỳ nói ra ý đồ muốn thuyết phục lệ quỷ của hắn, nói đúng hơn là ý đồ hóa giải oán hận của nó.
Chỉ là hắn chưa kịp mở miệng nói gì thì ở phía bên kia, Trần lão đại cùng Trương Què đã đánh nhau. Mặc dù Trương Què trẻ hơn Trần lão đại nhưng thể trạng lại kém xa, lại thêm hắn đang ở trong tình trạng sợ hãi cực độ, gần như không phản kháng nên bị Trần lão đại khống chế.
Hai cánh tay Trần lão đại siết chặt cổ Trương Què, cánh tay nổi cả gân xanh lên, trên mặt hiện rõ sự điên cuồng mãnh liệt, có thể thấy ông ta thật sự hạ quyết tâm muốn giết Trương Què.
"Tao thật sự là có mắt như mù, nuôi phải con chó như mày!"
Nhìn thấy Trần lão đại muốn giết chết Trương Què cho hả giận, trong đầu Hạ Thiên Kỳ nảy ra một ý nghĩ, nếu như bọn họ thay lệ quỷ giải quyết hết Trương Què và Trần lão đại thì liệu oán hận của lệ quỷ có tiêu tan đi không?
Ý nghĩ vừa mới nảy ra làm hắn không khỏi dọa chính mình mà giật mình một cái, hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ trong lòng hắn lại ẩn giấu một suy nghĩ kinh khủng như vậy.
Có lẽ nhìn ra ý định trong lòng của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt đột nhiên lên tiếng:
"Nếu bây giờ chúng ta động thủ giết chết bọn họ, chỉ sợ oán hận của lệ quỷ cũng không tiêu tan được bao nhiêu. Còn nữa, chẳng lẽ anh muốn bước theo gót chân của bọn họ sao?"
Nghe được lời nhắc nhở của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ mới kịp giật mình phản ứng, nếu hắn giết Trần lão đại và Trương Què, nói không chừng hai người họ cũng sẽ biến thành lệ quỷ mà báo thù hắn.
Trong lúc hắn đang do dự, mặt Trương Què đã bắt đầu tím ngắt vì bị Trần lão đại bóp cổ, thở ra nhiều nhưng hít vào không được bao nhiêu.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không có ý định ngăn cản Trần lão đại, dù sao việc nên làm hiện giờ là nghĩ xem làm thế nào để thoát thân, cũng có thể nói chuẩn bị trước khi tình huống khác xảy ra.
Tuy nhiên, Hạ Thiên Kỳ có thể nhìn ra được, Lãnh Nguyệt vẫn muốn qua đó giúp Trương Què, nhưng họ cảm thấy Trương Què đúng là đồ cặn bã, nên cố kìm nén không đi.
Hạ Thiên Kỳ không hỏi những gì Lãnh Nguyệt đã trải qua trước kia cho nên không biết cá tính của Lãnh Nguyệt đơn giản là làm thế nào mà bồi dưỡng ra được. Hắn quyết tâm sau này nhất định phải tìm một cơ hội hỏi cho rõ mới được.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều có suy nghĩ riêng của mỗi người, Trần lão đại và Trương Què lấy mạng đổi mạng, nhưng thật ra lại khiến nữ quỷ đang muốn một lưới bắt hết bọn hắn trở thành khán giả quan sát cuộc chiến này.
"Nó sẽ lập tức vào tới thôi, chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng."
Bây giờ Lãnh Nguyệt không còn quan tâm tới Trần lão đại và Trương Què nữa, mà quay sang nhắc nhở Hạ Thiên Kỳ một tiếng.
Hạ Thiên Kỳ hiểu rõ khẽ gật đầu, đã chuẩn bị liều mạng bỏ chạy về phía cửa.
Cùng lúc đó, nữ quỷ treo người trên cửa cuối cùng cũng nhảy được vào phòng.
"Chạy!"
Khi nữ quỷ vừa vào phòng, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt liều mạng chạy về phía cửa, nhưng đúng lúc họ vừa mới cất bước thì nữ quỷ đã mơ hồ đoán trước được ý định của họ, nó nhanh chóng tạo ra một khối sương mù dày đặc trước mặt họ.
Đường đi đã hoàn toàn bị chặn!
"Tiểu… Tiểu…"
Trương Què nhận ra thân phận của nữ quỷ, lập tức bị dọa đến nỗi co quắp trên mặt đất, chỉ nữ quỷ đang treo người trên cửa, sợ hãi nói không nên lời.
Trần lão đại cũng giống vậy, bộ mặt khó tin cảm thấy kinh sợ, hiển nhiên ông ta không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
"Tiểu Lệ…"
Giọng nói khàn khàn được thốt ra trong cổ họng cứng rắn của Trần lão đại, cùng lúc đó, nữ quỷ chuyển nhìn về phía ông ta, trong ánh mắt âm lãnh đó tràn đầy sự căm thù.
Nhìn ra được điều đó, Trần lão đại rõ ràng là có một cảm giác vô cùng phức tạp với tiểu Lệ, có một số lời đồn của những người trong thôn rằng họ có mối quan hệ rất mập mờ. Nhưng không có lửa thì sao có khói, nói không chừng giữa Trần lão đại và tiểu Lệ thật sự có gì đó.
Chỉ là hiện tại không phải là thời điểm tốt, dù sao nữ quỷ kia đã sớm nghĩ xong mưu kế, vây bắt hết bọn họ ở đây. Thật sự nếu không nghĩ cách thoát thân, thì họ phải chờ đợi cái số mệnh bị nữ quỷ một mẻ bắt gọn.
"Tất cả là tại ông ta! Là ông ta sai chúng tôi đi giết Trần Xung, tôi bị ép buộc, oan có đầu nợ có chủ…"
"Trương Què!"
Ánh mắt của Trần lão đại xuất hiện tia ác độc nhìn Trương Què đang trốn ở góc tường, cắn răng nghiến lợi nói:
"Hôm nay nếu nó không giết mày, thì tao cũng sẽ giết mày!"
Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn quản ân oán giữa Trần lão đại và Trương Què, cố ý đụng đụng vào người Lãnh Nguyệt, sau đó hạ giọng hỏi nhỏ:
"Hình như mấy lá bùa anh dán trong phòng không có tác dụng gì cả, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Cũng không phải là không có tác dụng, nếu không nó đã sớm vào đây rồi."
Nghe vậy, Hạ Thiên Kỳ cố ý nhìn các lá bùa mà Lãnh Nguyệt đã dán trong phòng. Lại kinh ngạc phát hiện ra những phần lớn lá bùa kia đều đã không còn hoàn chỉnh nữa, nhìn cứ như bị động vật xé vụn ra vậy.
"Những lá bùa này chỉ có thể ngăn cản được một lúc, sau đó chúng ta vẫn phải đối mặt với nó."
Giọng Lãnh Nguyệt vang lên lần nữa.
“Tôi nhớ anh có nhiều bùa loại này lắm mà, ném ra tiếp đi, không chừng chúng ta sẽ có cách thoát thân.”
"Những lá bùa hộ thân này tạo ra rất khó, sao tôi có thể có nhiều như vậy."
"Vì sao anh…" Hạ Thiên Kỳ vốn muốn nói thứ đồ tốt như vậy sao không tạo ra nhiều một chút, nhưng lập tức cảm thấy mình nói chuyện hơi vớ vẩn, lại bận bịu đổi giọng nói:
"Đúng rồi, chúng ta có thể thử chạy ra cửa xem, dù sao lệ quỷ kia cũng chỉ canh giữ ở cửa sổ mà thôi."
"Nhất định phải có người ở lại thu hút nó mới được, nếu không nó hoàn toàn có thể ngăn cản chúng ta."
Nghe Lãnh Nguyệt nói nhất định phải có người ở lại thu hút nó, Hạ Thiên Kỳ chuyển sang nhìn hai người Trần lão đại và Trương Què. Hai người kia mới chính là người mà nữ quỷ căm hận, họ cũng chỉ là người biết chuyện.
Nên chỉ cần đoạt lấy quyền chạy trốn trước của Trương Què và Trần lão đại sau đó trốn trước, như vậy nhất định lệ quỷ sẽ không đuổi giết họ.
Cái việc lợi dụng người khác làm kẻ chết thay là hành vi có chút tàn nhẫn nhưng nếu là bọn người Trương Què và Trần lão đại, trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại không cảm thấy ác cảm tội lỗi, huống chi họ vốn là mục tiêu mà lệ quỷ muốn giết, cho dù hắn không sử dụng họ thì sớm muộn gì họ cũng sẽ bị quỷ vật giết.
Nghĩ đến cách có thể thoát thân, Hạ Thiên Kỳ hạ giọng nói nhỏ với Lãnh Nguyệt:
"Nếu có thể dựa vào những lá bùa này để rút lui là tốt nhất, còn như không được, vậy thì chờ chúng mất tác dụng. Khi nữ quỷ kia nhảy qua cửa sổ, chúng ta lập tức chạy đến chỗ cánh cửa, để bọn người Trương Què làm “con mồi” thu hút sự chú ý của lệ quỷ.
Nghe được không?"
"Nghe được không? Anh cũng phải trả lời một tiếng chứ”
"Ừm."
"Khốn khiếp."
Hạ Thiên Kỳ thật muốn một cú đạp tên đê tiện này ra khỏi tầm mắt của mình, tình huống trước mắt bọn họ rõ ràng rất nguy cấp vậy mà Lãnh Nguyệt lại không hề tỏ ra gấp gáp.
"Thật không biết nếu không có tôi ở đây, ai sẽ nghĩ ra những chuyện này cho anh."
Hạ Thiên Kỳ lầm bầm, lại quay sang hỏi Lãnh Nguyệt:
"Những lá bùa kia còn có thể ngăn cản nó được bao lâu?"
"Hai phút."
“Anh không thể giải trừ sớm hơn sao?”
"Không thể."
"Tốt há, hai phút thì cũng không thay đổi được gì nhiều."
"Anh muốn làm gì?"
"Đương nhiên là nghĩ cách thuyết phục nó, không lẽ còn có thể làm gì sao, chữa ngựa chết làm ngựa sống trước rồi tính tiếp đi."
Hạ Thiên Kỳ nói ra ý đồ muốn thuyết phục lệ quỷ của hắn, nói đúng hơn là ý đồ hóa giải oán hận của nó.
Chỉ là hắn chưa kịp mở miệng nói gì thì ở phía bên kia, Trần lão đại cùng Trương Què đã đánh nhau. Mặc dù Trương Què trẻ hơn Trần lão đại nhưng thể trạng lại kém xa, lại thêm hắn đang ở trong tình trạng sợ hãi cực độ, gần như không phản kháng nên bị Trần lão đại khống chế.
Hai cánh tay Trần lão đại siết chặt cổ Trương Què, cánh tay nổi cả gân xanh lên, trên mặt hiện rõ sự điên cuồng mãnh liệt, có thể thấy ông ta thật sự hạ quyết tâm muốn giết Trương Què.
"Tao thật sự là có mắt như mù, nuôi phải con chó như mày!"
Nhìn thấy Trần lão đại muốn giết chết Trương Què cho hả giận, trong đầu Hạ Thiên Kỳ nảy ra một ý nghĩ, nếu như bọn họ thay lệ quỷ giải quyết hết Trương Què và Trần lão đại thì liệu oán hận của lệ quỷ có tiêu tan đi không?
Ý nghĩ vừa mới nảy ra làm hắn không khỏi dọa chính mình mà giật mình một cái, hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ trong lòng hắn lại ẩn giấu một suy nghĩ kinh khủng như vậy.
Có lẽ nhìn ra ý định trong lòng của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt đột nhiên lên tiếng:
"Nếu bây giờ chúng ta động thủ giết chết bọn họ, chỉ sợ oán hận của lệ quỷ cũng không tiêu tan được bao nhiêu. Còn nữa, chẳng lẽ anh muốn bước theo gót chân của bọn họ sao?"
Nghe được lời nhắc nhở của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ mới kịp giật mình phản ứng, nếu hắn giết Trần lão đại và Trương Què, nói không chừng hai người họ cũng sẽ biến thành lệ quỷ mà báo thù hắn.
Trong lúc hắn đang do dự, mặt Trương Què đã bắt đầu tím ngắt vì bị Trần lão đại bóp cổ, thở ra nhiều nhưng hít vào không được bao nhiêu.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không có ý định ngăn cản Trần lão đại, dù sao việc nên làm hiện giờ là nghĩ xem làm thế nào để thoát thân, cũng có thể nói chuẩn bị trước khi tình huống khác xảy ra.
Tuy nhiên, Hạ Thiên Kỳ có thể nhìn ra được, Lãnh Nguyệt vẫn muốn qua đó giúp Trương Què, nhưng họ cảm thấy Trương Què đúng là đồ cặn bã, nên cố kìm nén không đi.
Hạ Thiên Kỳ không hỏi những gì Lãnh Nguyệt đã trải qua trước kia cho nên không biết cá tính của Lãnh Nguyệt đơn giản là làm thế nào mà bồi dưỡng ra được. Hắn quyết tâm sau này nhất định phải tìm một cơ hội hỏi cho rõ mới được.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều có suy nghĩ riêng của mỗi người, Trần lão đại và Trương Què lấy mạng đổi mạng, nhưng thật ra lại khiến nữ quỷ đang muốn một lưới bắt hết bọn hắn trở thành khán giả quan sát cuộc chiến này.
"Nó sẽ lập tức vào tới thôi, chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng."
Bây giờ Lãnh Nguyệt không còn quan tâm tới Trần lão đại và Trương Què nữa, mà quay sang nhắc nhở Hạ Thiên Kỳ một tiếng.
Hạ Thiên Kỳ hiểu rõ khẽ gật đầu, đã chuẩn bị liều mạng bỏ chạy về phía cửa.
Cùng lúc đó, nữ quỷ treo người trên cửa cuối cùng cũng nhảy được vào phòng.
"Chạy!"
Khi nữ quỷ vừa vào phòng, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt liều mạng chạy về phía cửa, nhưng đúng lúc họ vừa mới cất bước thì nữ quỷ đã mơ hồ đoán trước được ý định của họ, nó nhanh chóng tạo ra một khối sương mù dày đặc trước mặt họ.
Đường đi đã hoàn toàn bị chặn!