Cảm xúc Người đã cắt tóc cho tôi suốt 5 năm qua

  • Thread starter Thread starter liran.tran
  • Ngày gửi Ngày gửi
  • Trả lời Trả lời 1
  • Lượt xem Lượt xem 28

liran.tran

Member
28/04/2025
35
62
18
Đảo mèo
Thiên Bình
1749202717644.webp

Bài viết hơn 77k tym trên xhs: “Người đàn ông đang vẫy tay kia là người đã cắt tóc cho tôi suốt 5 năm qua”

Tiệm của anh nằm ngay trung tâm thị trấn. Ngồi trên ghế cắt tóc của anh, tôi có thể nhìn thấy ngã tư nhộn nhịp nhất của huyện. Mấy năm gần đây, anh thỉnh thoảng lại than: “Giờ ít người quá, ngày xưa đông hơn nhiều”.
Anh có ba cô con gái, bé út mới học cấp hai. Mấy đứa con chưa bao giờ chịu để anh cắt tóc cho. Có lần, anh cắt mái cho con gái út, chắc lúc ấy có gửi gắm một chút kỳ vọng về cha mà suýt nữa cắt đứt luôn tình cảm cha con.
Vợ anh làm kế toán cho tiệm, kiêm luôn thu ngân. Móng tay lúc nào được cũng sơn đỏ chót. Chu kỳ chị ấy đi uốn tóc trùng với thời gian tôi đi cắt tóc nên lần nào tới tiệm cũng thấy đầu tóc chị ấy uốn mới tinh, nhìn cứ như ai úp tô mì tôm chưa trụng nước sôi lên đầu vậy.
Tóc chị ấy không phải do anh làm, vì chị bảo: “Anh ấy thì hiểu về tóc đó, chứ có hiểu tôi đâu”

Anh đánh bài dở lắm, tháng nào cũng như đi làm từ thiện. Mấy người đánh chung gọi anh là “thần tài”, thấy anh là vui ra mặt. Anh cũng chẳng bao giờ nói mình thua, chỉ bảo là đang làm việc thiện.
Sau này anh nghỉ "làm từ thiện", vì từ năm ngoái tiệm bắt đầu ế ẩm. Anh kể tôi nghe ba đứa con mỗi đứa tiêu bao nhiêu tiền mỗi tuần, bảo rằng làm nghề cắt tóc như anh thì trước sau gì cũng đuối. Anh nói: “Hình như giờ người ta không còn thích làm đẹp nữa”.
Thợ trong tiệm cũng ít dần. Trước kia mỗi góc đều có người làm đầu, giờ chỉ còn số 3, số 7, số 12 và A Vỹ. Số nào thiếu là người đó đã nghỉ.
A Vỹ không có số, vì đó là em họ anh. Thằng bé không thích cắt tóc, nó hay vừa gội đầu cho khách vừa ngồi trong bụi chơi game Angela. Ba mẹ nó ép nó vào tiệm là mong nó gặp được bạn gái ở đó.
Khi tiệm bắt đầu ế, anh đi tìm hiểu các tiệm khác ra sao. Có người chuyên giao khăn cho các tiệm tóc trong vùng bảo: “Tiệm của anh vẫn nằm trong top 3 tiệm dùng nhiều khăn nhất đấy”.
Câu nói đó khiến anh cố gắng thêm được 2 năm. Anh sửa lại tiệm, thay đổi cách quản lý. Sau khi thợ cắt tóc Lý Tiểu Hoa nổi tiếng, anh cũng thử chuyển sang làm online, nhưng nhiều thứ không còn như trước nữa.
Chiều hôm kia, anh nhắn cho tôi, hỏi có rảnh ghé cắt tóc không. Bao nhiêu năm nay toàn tôi chủ động tìm anh, chưa bao giờ anh là người nhắn trước. Thật ra tôi cũng chưa định cắt tóc, nhưng có linh cảm rằng anh sắp rời đi. Mà trong cuộc sống này, đôi khi kiếm được một người thợ cắt tóc khiến mình tin tưởng và thoải mái, còn khó hơn cả tìm một người yêu.
Tôi trả lời anh: “Trùng hợp ghê, tôi cũng đang định tìm anh để cắt tóc”.
Tôi bước vào tiệm như mọi lần mà đi thẳng đến chỗ gội đầu. Anh nhanh chân đi lại, nhét một chiếc khăn vào cổ áo tôi. A Vỹ vẫn ngồi trong ghế chơi Angela. Trong lúc gội đầu, cả hai chúng tôi đều im lặng, không ai nói gì.

Có một buổi chiều nọ, anh từng kể tôi nghe về quá khứ của mình — tuổi thơ lớn lên bên đồng ruộng, ven sông, từng mơ làm ông chủ lớn. Rồi chẳng biết sao, chỉ sau một chuyến xe đường dài, ngủ một giấc, xuống xe nhận thầy học nghề, từ đó tóc dính đầy tay, không bao giờ sạch nữa.
Anh cẩn thận cắt tóc cho tôi, vừa làm vừa kể về cuộc sống dạo này. Tôi nhìn ra ngoài cửa kính — 5 năm trôi qua, thị trấn vẫn phủ một màu xám xám cũ kỹ, nơi ngã tư lúc nào cũng có người đứng đợi đèn xanh bật lên. Tôi nghĩ, thật tiếc… đây sẽ là lần cuối cùng tôi ngồi ở đây.
Cắt xong, tôi trả tiền ra về. Đầu vợ anh vẫn như tô mì gói. Tôi đi xuống phố, ngoái đầu nhìn lại, thấy anh đang đứng trên cao, vẫy tay chào tôi.

Ảnh: 吕不同
Nguồn: Tiểu Hồ Ly小狐狸 - FB

Bình luận:

- Tóc chị ấy không phải do anh làm, vì chị bảo: “Anh ấy thì hiểu về tóc đó, chứ có hiểu tôi đâu”. Câu này hay ghê
- Tiếc quá tôi không có tài văn chương, đọc xong thấy hay lắm nhưng chỉ nói được câu “Ôi” thôi
—> Tác giả: đó cũng là một bình luận hay rồi
- Tôi yêu những dòng chữ như thế — như một sợi dây thun, kéo giãn những khoảnh khắc và cảm xúc của đời người thật dài. Rồi khi buông ra, tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến lòng đau nhói.
- Có lẽ lẽ cuộc sống sau này ngày càng khấm khá, con gái của bác chủ sau khi tốt nghiệp lại quay về tiếp quản tiệm tóc. Vừa cắt tóc vừa lẩm bẩm: “Vẫn là tay nghề của con là đỉnh nhất”. Còn A Vỹ thì cũng thuận lợi cưới được một cô gái ở thị trấn nhỏ, hai vợ chồng cùng nhau đi rình trong bụi — một người chơi hỗ trợ, một người chơi Angela.
Bác chủ tiệm thì đã nghỉ hưu, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy bác ở sòng mạt chược, có người thấy bác là lại hò reo: “Ô kìa, Thần Tài lại đến rồi đây này!”
 
Phần tiếp theo - tác giả vừa up 1h trước

Tối qua, sau khi tôi kết thúc livestream trên Xiaohongshu, chỉ khoảng mười giây sau, anh ấy gửi cho tôi hai tấm hình, một tấm là khuôn mặt ngớ ngẩn của tôi khi đang livestream, một tấm là ảnh chụp màn hình bài viết.

Anh gọi video cho tôi, trong video anh dựa vào đầu giường, nụ cười ấm áp, khác với nụ cười phục vụ ở tiệm. Tôi chợt nhớ đây là lần đầu tôi được thấy nụ cười thật sự của anh ngoài công việc.
Anh nói: “Có người xem rồi, chụp màn hình gửi vào nhóm địa phương”.
Anh nói: “Thấy cậu vừa hết livestream nên gọi video”.
Anh hỏi: “Nhiều người like lắm, cậu viết hay vậy sao?”
Anh nói: “Cảm ơn anh em, việc này cậu làm khiến tôi…”
Tôi vội ngắt lời anh: “Vợ anh chưa xem đúng không? Tôi nói tóc cô ấy như mỳ tôm thực ra muốn nói…”
Anh cười hơi ngượng ngùng.
Tôi thường thấy nụ cười đó trên mặt một vài người bạn, mỗi khi họ thả cần câu xuống, vợ họ gọi điện hỏi: “Lại đi câu cá nữa hả?” Lúc đó, họ sẽ cười kiểu vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, kiểu như “Chúc mừng em đoán đúng rồi đấy”.
Hôm nay có người hỏi tôi: “Sao bạn không nói tiệm đó ở đâu, tên gì?”
Thật ra câu hỏi đó không có lý do gì bí ẩn cả.
Nơi tôi sống là một thị trấn nhỏ, nhỏ đến mức nói lời chào một người, đến ngã tư kế tiếp đã gặp lại rồi, nên ở đây mọi người không giỏi nói lời tạm biệt, cũng không coi trọng lời tạm biệt.
Ảnh bài trước tôi có xử lý khéo, người trong huyện xem sẽ biết đó là đâu, người ngoài thì tuyệt đối không biết. Nếu tôi nói rõ địa điểm và tên tiệm, nhiều người sẽ không xem vì ý định quảng cáo quá rõ ràng.
Hơn nữa, anh ấy cũng có kế hoạch riêng, có thể là bất đắc dĩ, nhưng tôi không dùng sức mình để thay đổi. Bài viết của tôi mang lại chút may mắn cho tiệm, đó là một bất ngờ không nhỏ, nhưng sự vận hành của cả một thị trấn không phải một bài viết có thể ngăn được.

Mấy năm nay, tôi có nhiều bạn làm kinh doanh, vì thấy mọi việc dần khá lên nên cố bám trụ, nhưng họ nhanh chóng nhận ra đó chỉ là ảo tưởng, nên đôi khi, từ bỏ sớm mới là cách gần nhất để thành công.
Tôi không nỡ rời xa người thợ đã đồng hành với tôi suốt 5 năm, nhưng tôi không thể chỉ vì sự tiếc nuối của mình mà cho rằng trên đời này nhất định phải có một người như thế.
Trong vòng 24 giờ qua, dường như tất cả những thợ cắt tóc trên thế giới đều tụ về bên tôi. Nhiều người nói rằng vì những dòng chữ của tôi mà họ nhớ lại quá khứ, nhớ về những người thân bên cạnh đang thay đổi theo thời gian.
Đó không phải là tài năng của tôi, mà bởi vì trong lòng các bạn vốn đã có một vũ trụ, nên mới có thể nhìn thấy quá khứ tưởng chừng đã qua đi, nhìn thấy những kỷ niệm tưởng như đã quên lãng. Trước khi thành lời, chữ nghĩa chỉ là cách con người lắng nghe trái tim mình.
Nếu bây giờ có thể quay lại chiều hôm qua, tôi hỏi người khác rằng mình nên viết gì, chắc chắn họ sẽ không bảo tôi viết về một người thợ cắt tóc, vì nghề cắt tóc chẳng ai muốn bàn nhiều, người thợ tóc cũng thường bị coi là người chẳng mấy ai quan tâm.
Tôi viết ra những dòng này bởi vì những ngày qua anh ấy cứ như chiếc cần gạt nước hỏng trên kính xe, liên tục vẫy gọi trong lòng tôi, khiến tôi không thể viết điều gì khác. Và trên hết, điều tôi muốn kể là về con người, chứ không phải nghề nghiệp hay sở thích của anh ấy.

Còn chuyện thật sự xảy ra tiếp theo là:
Tối qua trước khi ngắt video, anh nói đã xem bài của tôi, sẽ cố gắng cùng vài người bạn tin cậy mở một tiệm tóc lớn hơn, đổi địa điểm để bắt đầu lại. Anh mong tôi sẽ giúp làm nội dung cho tiệm mới.
Tôi nói: “Được, anh nhé.”

Nguồn: Tiểu Hồ Ly小狐狸 - FB