
Bài viết hơn 77k tym trên xhs: “Người đàn ông đang vẫy tay kia là người đã cắt tóc cho tôi suốt 5 năm qua”
Tiệm của anh nằm ngay trung tâm thị trấn. Ngồi trên ghế cắt tóc của anh, tôi có thể nhìn thấy ngã tư nhộn nhịp nhất của huyện. Mấy năm gần đây, anh thỉnh thoảng lại than: “Giờ ít người quá, ngày xưa đông hơn nhiều”.
Anh có ba cô con gái, bé út mới học cấp hai. Mấy đứa con chưa bao giờ chịu để anh cắt tóc cho. Có lần, anh cắt mái cho con gái út, chắc lúc ấy có gửi gắm một chút kỳ vọng về cha mà suýt nữa cắt đứt luôn tình cảm cha con.
Vợ anh làm kế toán cho tiệm, kiêm luôn thu ngân. Móng tay lúc nào được cũng sơn đỏ chót. Chu kỳ chị ấy đi uốn tóc trùng với thời gian tôi đi cắt tóc nên lần nào tới tiệm cũng thấy đầu tóc chị ấy uốn mới tinh, nhìn cứ như ai úp tô mì tôm chưa trụng nước sôi lên đầu vậy.
Tóc chị ấy không phải do anh làm, vì chị bảo: “Anh ấy thì hiểu về tóc đó, chứ có hiểu tôi đâu”
Anh đánh bài dở lắm, tháng nào cũng như đi làm từ thiện. Mấy người đánh chung gọi anh là “thần tài”, thấy anh là vui ra mặt. Anh cũng chẳng bao giờ nói mình thua, chỉ bảo là đang làm việc thiện.
Sau này anh nghỉ "làm từ thiện", vì từ năm ngoái tiệm bắt đầu ế ẩm. Anh kể tôi nghe ba đứa con mỗi đứa tiêu bao nhiêu tiền mỗi tuần, bảo rằng làm nghề cắt tóc như anh thì trước sau gì cũng đuối. Anh nói: “Hình như giờ người ta không còn thích làm đẹp nữa”.
Thợ trong tiệm cũng ít dần. Trước kia mỗi góc đều có người làm đầu, giờ chỉ còn số 3, số 7, số 12 và A Vỹ. Số nào thiếu là người đó đã nghỉ.
A Vỹ không có số, vì đó là em họ anh. Thằng bé không thích cắt tóc, nó hay vừa gội đầu cho khách vừa ngồi trong bụi chơi game Angela. Ba mẹ nó ép nó vào tiệm là mong nó gặp được bạn gái ở đó.
Khi tiệm bắt đầu ế, anh đi tìm hiểu các tiệm khác ra sao. Có người chuyên giao khăn cho các tiệm tóc trong vùng bảo: “Tiệm của anh vẫn nằm trong top 3 tiệm dùng nhiều khăn nhất đấy”.
Câu nói đó khiến anh cố gắng thêm được 2 năm. Anh sửa lại tiệm, thay đổi cách quản lý. Sau khi thợ cắt tóc Lý Tiểu Hoa nổi tiếng, anh cũng thử chuyển sang làm online, nhưng nhiều thứ không còn như trước nữa.
Chiều hôm kia, anh nhắn cho tôi, hỏi có rảnh ghé cắt tóc không. Bao nhiêu năm nay toàn tôi chủ động tìm anh, chưa bao giờ anh là người nhắn trước. Thật ra tôi cũng chưa định cắt tóc, nhưng có linh cảm rằng anh sắp rời đi. Mà trong cuộc sống này, đôi khi kiếm được một người thợ cắt tóc khiến mình tin tưởng và thoải mái, còn khó hơn cả tìm một người yêu.
Tôi trả lời anh: “Trùng hợp ghê, tôi cũng đang định tìm anh để cắt tóc”.
Tôi bước vào tiệm như mọi lần mà đi thẳng đến chỗ gội đầu. Anh nhanh chân đi lại, nhét một chiếc khăn vào cổ áo tôi. A Vỹ vẫn ngồi trong ghế chơi Angela. Trong lúc gội đầu, cả hai chúng tôi đều im lặng, không ai nói gì.
Có một buổi chiều nọ, anh từng kể tôi nghe về quá khứ của mình — tuổi thơ lớn lên bên đồng ruộng, ven sông, từng mơ làm ông chủ lớn. Rồi chẳng biết sao, chỉ sau một chuyến xe đường dài, ngủ một giấc, xuống xe nhận thầy học nghề, từ đó tóc dính đầy tay, không bao giờ sạch nữa.
Anh cẩn thận cắt tóc cho tôi, vừa làm vừa kể về cuộc sống dạo này. Tôi nhìn ra ngoài cửa kính — 5 năm trôi qua, thị trấn vẫn phủ một màu xám xám cũ kỹ, nơi ngã tư lúc nào cũng có người đứng đợi đèn xanh bật lên. Tôi nghĩ, thật tiếc… đây sẽ là lần cuối cùng tôi ngồi ở đây.
Cắt xong, tôi trả tiền ra về. Đầu vợ anh vẫn như tô mì gói. Tôi đi xuống phố, ngoái đầu nhìn lại, thấy anh đang đứng trên cao, vẫy tay chào tôi.
Ảnh: 吕不同
Nguồn: Tiểu Hồ Ly小狐狸 - FB
Nguồn: Tiểu Hồ Ly小狐狸 - FB
Bình luận:
- Tóc chị ấy không phải do anh làm, vì chị bảo: “Anh ấy thì hiểu về tóc đó, chứ có hiểu tôi đâu”. Câu này hay ghê
- Tiếc quá tôi không có tài văn chương, đọc xong thấy hay lắm nhưng chỉ nói được câu “Ôi” thôi
—> Tác giả: đó cũng là một bình luận hay rồi
- Tôi yêu những dòng chữ như thế — như một sợi dây thun, kéo giãn những khoảnh khắc và cảm xúc của đời người thật dài. Rồi khi buông ra, tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến lòng đau nhói.
- Có lẽ lẽ cuộc sống sau này ngày càng khấm khá, con gái của bác chủ sau khi tốt nghiệp lại quay về tiếp quản tiệm tóc. Vừa cắt tóc vừa lẩm bẩm: “Vẫn là tay nghề của con là đỉnh nhất”. Còn A Vỹ thì cũng thuận lợi cưới được một cô gái ở thị trấn nhỏ, hai vợ chồng cùng nhau đi rình trong bụi — một người chơi hỗ trợ, một người chơi Angela.
Bác chủ tiệm thì đã nghỉ hưu, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy bác ở sòng mạt chược, có người thấy bác là lại hò reo: “Ô kìa, Thần Tài lại đến rồi đây này!”